Post by totallyfair on Jun 3, 2020 8:11:44 GMT -6
Chương 001. Đại năng trong mộc quan
Ở một nơi xa xôi trên Hoàng Vũ lục địa, một tảng băng to lớn từ từ tan chảy.
Sau mấy ngày ở dưới ánh nắng mặt trời, tảng băng hoàn toàn hóa thành nước, để lộ ra một cái quan tài bằng gỗ với điêu khắc cực kỳ tinh xảo. Xung quanh mộc quan còn mập mờ phát ra ánh sáng bảy màu vô cùng thần thánh.
Lại mấy ngày trôi qua, có người đi ngang bãi biển này, nhìn thấy quan tài kỳ lạ liền gọi thêm nhiều người khác tới vác quan tài về tông môn của mình. Nếu bên trong thật sự có kỳ bảo, vậy bọn hắn sẽ được tông chủ ban thưởng hậu hĩnh.
Trên ngọn núi sâu nhất bên trong Bạch Liên Tông, tông chủ Tô Thúy Yên cùng với mấy thủ vệ cường đại đứng trước mộc quan, mọi người cùng nhau dâng lễ xin phép oan hồn cho được mở nắp quan tài.
--Các ngươi tạm tránh đi.
--Tuân lệnh.
Dâng lễ xong, Tô Thúy Yên nhẹ giọng ra lệnh cho mọi người tránh đi chỗ khác.
Có điều, nàng vừa mới bước một bước về phía trước, nắp quan tài đã tự động dịch chuyển. Từ bên trong quan tài tràn ra một loại nguyên khí cường đại tới mức khó tin, khiến cho thủ vệ của Tô Thúy Yên chưa kịp phản ứng đã bị chấn cho nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Bản thân Tô Thúy Yên thì không sao, vì trên người nàng có đeo kỳ bảo gia truyền để tự bảo vệ mình. Tuy nhiên, không phải ai cũng được như nàng, hầu hết đệ tử trên dưới Bạch Liên Tông đều bị nguyên lực vô cùng cổ đại và mạnh mẽ kia ép cho ngất xỉu. Không những thế, võ giả trên khắp Hoàng Vũ lục địa đều bị dọa cho một phen xanh cả mặt, mấy lão tổ phủ bụi trong mật thất cũng giật mình sợ hãi.
Nhưng vài giây sau, nguyên lực kia lại đột nhiên bị thu liễm lại.
Từ bên trong quan tài, một nam nhân ngồi dậy bước ra. Nam nhân này mày kiếm mắt sáng, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong. Dường như tất cả vẻ đẹp nam tính trên đời đều bị hắn lấy mất. Hắn mặc một bộ y phục màu trắng, chất liệu vải vô cùng kỳ lạ, nếu gặp phải nguyên khí sẽ nhẹ nhàng phát sáng.
--Đại, đại nhân, ngài, ngài là thần thánh phương nào?
Tô Thúy Yên sợ hãi quỳ xuống trước mặt hắn, toàn thân nàng run lẩy bẩy, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của nàng cũng đã trở nên trắng bệch như một thi thể, sau lưng nàng cũng đã thấm ướt mồ hôi lạnh.
--Ta sao? Ân, ta họ Ngạo, tên một chữ Tà, nhưng ta không phải thần linh.
Ngạo Tà từ tốn đáp.
--Thì, thì ra là Ngạo, Ngạo đại nhân. Thúy Yên vấn an đại nhân.
Ngạo Tà phất tay:
--Ta chỉ đơn giản là "Tà công tử," đừng xem ta như đại nhân vật.
--Thúy Yên vấn an Tà công tử.
Hắn gật đầu đáp:
--Như vậy hợp tình hợp lý hơn, ngươi cũng đừng quỳ bái nữa.
Tô Thúy Yên nào dám cãi nửa chữ hắn nói ra, lập tức đứng dậy:
--Không biết . . . vì sao Tà công tử lại ẩn mình trong mộc quan kia?
Tô Thúy Yên không phải chỉ là một tông chủ bù nhìn, nàng thật sự là được tất cả trưởng lão công nhận. Ngay cả lúc sợ hãi mất mật, nàng vẫn có thể lấy lại bình tĩnh mà hành xử như một thượng vị giả.
--Ta sống đã lâu, không muốn hậu duệ của mình phải bận tâm nên tự chôn mình vào Minh Thổ, hy vọng sẽ sớm đầu thai, sống cuộc sống bình yên, nhưng xem ra . . . Thiên Đạo còn chưa muốn ta chết.
Tô Thúy Yên khẽ rùng mình. Minh Thổ là nơi cực kỳ đáng sợ trong truyền thuyết, nam nhân này tự chôn mình vào đó nhưng vẫn sống sót trôi dạt ra bên ngoài. Nàng cũng không có chút nào nghi ngờ, bởi vì thực lực của hắn kinh thiên động địa, việc hắn từ Minh Thổ sống sót trở về âu cũng là chuyện hợp lẽ trời.
--Công tử trôi dạt đến đây nghĩa là có duyên, không bằng chúng ta cùng vào trong chuyện trò nhân sinh một lát, nhân tiện Thúy Yên mời công tử chén trà.
--Vậy phiền ngươi rồi, ta cũng không có nơi nào để đi.
Tô Thúy Yên thầm thở phào nhẹ nhõm, tự mình dẫn hắn vào nội viện Bạch Liên Tông, sau đó tự tay đi pha trà cho hắn, bởi vì hạ nhân cùng đệ tử trên dưới sơn môn đều đã ngất xỉu nằm sóng soài trên đất.
Ngạo Tà nhắm ngụm trà, mỉm cười nói:
--Trà hảo hạng a.
Tô Thúy Yên mừng rỡ đáp:
--Công tử quá khen, lá trà do Bạch Liên bổn tông trồng còn chưa dám tự nhận là ngon.
Tuy nàng nói vậy, nhưng Bạch Liên trà là loại hàng hóa xuất khẩu bậc nhất của tông môn, được nhiều nơi đặt hàng với giá rất cao. Có điều, ở trước mặt Ngạo Tà, trà của nàng có ngon hơn nữa thì nàng cũng không dám khoe khoang.
Ngạo Tà nhìn Tô Thúy Yên, thản nhiên nói:
--Y sư nhìn tâm mạch của ngươi xong chẩn đoán thế nào?
Trái tim Tô Thúy Yên nhảy lên một cái. Tâm mạch của nàng là vấn đề mà ngay cả y sư của Dược Cốc cũng không thể nào nói rõ được. Từ rất lâu nàng đã vì triệu chứng kỳ lạ này quấy rối không thể thoải mái tu luyện.
Thúy Yên sợ thất lễ với Ngạo Tà, nhưng cùng lúc đó nàng cũng khao khát được khỏi bệnh.
--Thúy Yên còn nhờ công tử chỉ giáo cho.
Nàng đặt tay lên đùi, sau đó hướng Ngạo Tà cúi đầu.
Ngạo Tà đặt chén trà xuống, nói ra:
--Vấn đề không nằm ở thân thể ngươi, mà là công pháp ngươi tu luyện.
Tô Thúy Yên nghe thấy trong lòng chấn động. Công pháp nàng tu luyện xếp hàng bậc nhất Bạch Liên Tông, được bao nhiêu đời tông chủ không ngừng cải tiến truyền lại. Hiện tại lại bị Ngạo Tà nói công pháp này có vấn đề.
Ngạo Tà tiếp tục nói:
--Khúc mắc nằm ở chỗ ngươi tu luyện Băng hệ công pháp suốt hai mươi năm trong khi linh căn của ngươi lại là Thủy hệ. Cả hai tuy giống nhau về bản chất, nhưng thật ra lại là hai thuộc tính không đồng nhất.
--Nhưng, thời điểm ta tụ khí, rõ ràng là Băng hệ nguyên khí...
--Câu trả lời rất đơn giản, ngươi mang trong người Thủy, Phong song hệ.
Tô Thúy Yên thấy đầu óc mình choáng váng.
--Nhưng mỗi người chỉ có một linh căn...
--Không sai, nhưng cũng không đúng. Ngươi quả thật chỉ có một linh căn, nhưng linh căn này được chia làm hai nửa, mang theo hai thuộc tính khác nhau. Thời điểm ngươi đồng thời vận khí, hiệu ứng tương đương với Băng hệ được sinh ra. Có điều, Băng hệ linh căn chân chính sẽ phát ra Băng lực mạnh hơn rất nhiều.
Ngạo Tà nói xong, nâng hai tay lên biểu diễn. Một tay hắn tụ Phong khí, tay còn lại Thủy khí. Khi hắn gộp hai tay vào nhau, nguyên khí kết hợp sinh ra bụi tuyết bay trong không trung. Tô Thúy Yên trơ mắt ra nhìn hắn thi triển cùng lúc hai thuộc tính mà thấy như mình chỉ là một võ đồ yếu kém.
Nàng thành khẩn cầu xin:
--Tà công tử, vậy làm sao mới có thể khắc phục vấn đề? Nếu công tử có thể cứu giúp Thúy Yên, Bạch Liên Tông sẽ làm hết sức hậu tạ công tử.
Ngạo Tà bình thản đáp:
--Có hai cách, một là Thiên phẩm Thánh Tâm Đan, cần ba viên, mỗi năm lại uống một viên, sau ba năm sẽ hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa.
Trời đất như đổ sập trước mắt Tô Thúy Yên. Thiên phẩm đan dược a. Đây là thứ đồ vật chỉ tồn tại trong thần thoại, có khả năng hồi sinh người chết. Hơn nữa, cần đến ba viên!
Ngạo Tà giải thích:
--Vấn đề này đã phát sinh quá lâu, hiện tại tâm mạch của ngươi đã bị ép đến gần như kiệt quệ, nếu không phải Thánh Tâm Đan, bất cứ đan dược nào khác đều vô bổ.
Tô Thúy Yên run run hỏi:
--Vậy còn, cách thứ hai?
Ngạo Tà thở ra một hơi, không giấu diếm gì, đáp:
--Ta tự mình ra tay chữa lành, nhưng phương thức bình thường không có ý nghĩa gì.
Vẻ mặt Tô Thúy Yên sáng rực lên, đây chính là cọng cỏ cứu mạng nàng.
--Tà công tử, cho dù có đau đớn bao nhiêu Thúy Yên cũng chịu được!
--Đau đớn thì không có, nhưng mất mát thì có.
--Mất mát? Thúy Yên cần phải hy sinh thứ gì?
--Trong trắng của ngươi. Ta sở hữu công pháp song tu có thể trực tiếp hồi phục kinh mạch từ bên trong. Khi nói tới tâm mạch, những phương pháp chữa thương bình thường chỉ có hại nhiều hơn lợi.
Tô Thúy Yên đỏ mặt nhìn chằm chằm vào Ngạo Tà. Vấn đề nằm ở chỗ, hắn thật sự rất soái, rất tuấn tú, nàng nhìn nhiều như vậy lại bị hắn mê hoặc một chút. Tô Thúy Yên bừng tỉnh, né ánh mắt của hắn, sau đó lâm vào suy tư.
Một lúc sau, nàng đứng dậy.
--Tà công tử, trước hết ta sắp xếp nơi ở cho công tử, một khi ta suy nghĩ thấu đáo, xin phép lại tới làm phiền công tử.
--Ân, ta không có nơi nào để đi, sẽ không bỏ chạy.
Tô Thúy Yên dẫn hắn đến một ngọn sơn phong, trên đỉnh có một tòa đại viện nguy nga. Đây là nơi ở dành cho thượng khách bậc nhất của Bạch Liên Tông, hiện tại toàn bộ nơi này đều dành cho Ngạo Tà.
Suốt mấy ngày tiếp theo, Ngạo Tà không có làm gì khác, chỉ ngồi trên nóc đại viện nhắm mắt tĩnh tâm, hòa mình vào thiên nhiên. Còn Tô Thúy Yên thì đợi mọi người tỉnh lại mới triệu tập toàn bộ cao tầng Bạch Liên Tông lại tổ chức một cuộc họp bí mật dưới mật thất trong lòng núi.
Đến buổi tối ngày thứ tư, Ngạo Tà đang tĩnh lặng ngồi trong sân thì Tô Thúy Yên từ một ngọn sơn phong khác phi thân bay tới, uyển chuyển đáp xuống cách hắn không xa rồi từ từ đi bộ tới. Ngày thường nàng đã rất xinh đẹp, nhưng đêm nay nàng lại càng lộng lẫy hơn.
Mái tóc đen nhánh của nàng được gọn gàng búi lên, trên mặt nàng mang một ít trang điểm tôn thêm nét đẹp hoa nhường nguyệt thẹn. Nàng mặc một bộ y phục mỏng hở vai, lộ ra làn da trắng nõn nà như ngọc. Dáng người nàng hôm nay biểu lộ rõ nét uyển chuyển đầy nữ tính thông qua lớp vải bó sát.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là Tô Thúy Yên, một trong tứ đại mỹ nhân của Hoàng Vũ lục địa.
Ngạo Tà khẽ mở mắt ra, chậm rãi đưa tay chỉ về một phương hướng, lập tức, có ba cái bóng bị thổi bay sang ngọn sơn phong khác. Tô Thúy Yên kinh hãi, vội chạy tới van xin Ngạo Tà:
--Tà công tử, bọn họ không có ác ý, cầu mong công tử nhân từ!
Ngạo Tà nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp như tranh vẽ của Tô Thúy Yên, nhưng tay lại chỉ về một phương hướng khác, trầm giọng nói ra:
--Ba lão gia hỏa các ngươi cũng nên biết điều đi.
Từ trong không trung, có ba cái bóng vội vã bay đi.
Tô Thúy Yên sợ xanh cả mặt, những người vừa rồi bị đuổi đi đều là cấp bậc lão tổ, trên người có mang theo kỳ bảo thủ hộ. Vậy mà Ngạo Tà lại dễ dàng phát hiện ra bọn họ đang ở xa quan sát hành vi của hắn.
Nàng là bị ép buộc phải làm theo ý lão tổ, nên hiện tại nàng không biết phải cầu xin Ngạo Tà ra sao.
--Tà công tử, Thúy Yên nguyện suốt đời là tỳ thiếp cho công tử, chỉ cần công tử tha thứ cho Bạch Liên Tông.
--Ta chưa từng có ý định đi chà đạp sâu kiến. Ngươi muốn theo ta cũng được, mà không theo cũng được. Có điều, ngươi nguyện ý thì ta giúp ngươi chữa bệnh cũng không thành vấn đề.
Tô Thúy Yên mừng rỡ đáp:
--Tạ ơn công tử nhân từ.
--Chúng ta đi.
Ngạo Tà xoay người bước về phía đại viện. Tô Thúy Yên đồng thời theo hắn, gò má nàng hơi đỏ ửng.
Sau mấy ngày ở dưới ánh nắng mặt trời, tảng băng hoàn toàn hóa thành nước, để lộ ra một cái quan tài bằng gỗ với điêu khắc cực kỳ tinh xảo. Xung quanh mộc quan còn mập mờ phát ra ánh sáng bảy màu vô cùng thần thánh.
Lại mấy ngày trôi qua, có người đi ngang bãi biển này, nhìn thấy quan tài kỳ lạ liền gọi thêm nhiều người khác tới vác quan tài về tông môn của mình. Nếu bên trong thật sự có kỳ bảo, vậy bọn hắn sẽ được tông chủ ban thưởng hậu hĩnh.
Trên ngọn núi sâu nhất bên trong Bạch Liên Tông, tông chủ Tô Thúy Yên cùng với mấy thủ vệ cường đại đứng trước mộc quan, mọi người cùng nhau dâng lễ xin phép oan hồn cho được mở nắp quan tài.
--Các ngươi tạm tránh đi.
--Tuân lệnh.
Dâng lễ xong, Tô Thúy Yên nhẹ giọng ra lệnh cho mọi người tránh đi chỗ khác.
Có điều, nàng vừa mới bước một bước về phía trước, nắp quan tài đã tự động dịch chuyển. Từ bên trong quan tài tràn ra một loại nguyên khí cường đại tới mức khó tin, khiến cho thủ vệ của Tô Thúy Yên chưa kịp phản ứng đã bị chấn cho nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Bản thân Tô Thúy Yên thì không sao, vì trên người nàng có đeo kỳ bảo gia truyền để tự bảo vệ mình. Tuy nhiên, không phải ai cũng được như nàng, hầu hết đệ tử trên dưới Bạch Liên Tông đều bị nguyên lực vô cùng cổ đại và mạnh mẽ kia ép cho ngất xỉu. Không những thế, võ giả trên khắp Hoàng Vũ lục địa đều bị dọa cho một phen xanh cả mặt, mấy lão tổ phủ bụi trong mật thất cũng giật mình sợ hãi.
Nhưng vài giây sau, nguyên lực kia lại đột nhiên bị thu liễm lại.
Từ bên trong quan tài, một nam nhân ngồi dậy bước ra. Nam nhân này mày kiếm mắt sáng, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong. Dường như tất cả vẻ đẹp nam tính trên đời đều bị hắn lấy mất. Hắn mặc một bộ y phục màu trắng, chất liệu vải vô cùng kỳ lạ, nếu gặp phải nguyên khí sẽ nhẹ nhàng phát sáng.
--Đại, đại nhân, ngài, ngài là thần thánh phương nào?
Tô Thúy Yên sợ hãi quỳ xuống trước mặt hắn, toàn thân nàng run lẩy bẩy, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của nàng cũng đã trở nên trắng bệch như một thi thể, sau lưng nàng cũng đã thấm ướt mồ hôi lạnh.
--Ta sao? Ân, ta họ Ngạo, tên một chữ Tà, nhưng ta không phải thần linh.
Ngạo Tà từ tốn đáp.
--Thì, thì ra là Ngạo, Ngạo đại nhân. Thúy Yên vấn an đại nhân.
Ngạo Tà phất tay:
--Ta chỉ đơn giản là "Tà công tử," đừng xem ta như đại nhân vật.
--Thúy Yên vấn an Tà công tử.
Hắn gật đầu đáp:
--Như vậy hợp tình hợp lý hơn, ngươi cũng đừng quỳ bái nữa.
Tô Thúy Yên nào dám cãi nửa chữ hắn nói ra, lập tức đứng dậy:
--Không biết . . . vì sao Tà công tử lại ẩn mình trong mộc quan kia?
Tô Thúy Yên không phải chỉ là một tông chủ bù nhìn, nàng thật sự là được tất cả trưởng lão công nhận. Ngay cả lúc sợ hãi mất mật, nàng vẫn có thể lấy lại bình tĩnh mà hành xử như một thượng vị giả.
--Ta sống đã lâu, không muốn hậu duệ của mình phải bận tâm nên tự chôn mình vào Minh Thổ, hy vọng sẽ sớm đầu thai, sống cuộc sống bình yên, nhưng xem ra . . . Thiên Đạo còn chưa muốn ta chết.
Tô Thúy Yên khẽ rùng mình. Minh Thổ là nơi cực kỳ đáng sợ trong truyền thuyết, nam nhân này tự chôn mình vào đó nhưng vẫn sống sót trôi dạt ra bên ngoài. Nàng cũng không có chút nào nghi ngờ, bởi vì thực lực của hắn kinh thiên động địa, việc hắn từ Minh Thổ sống sót trở về âu cũng là chuyện hợp lẽ trời.
--Công tử trôi dạt đến đây nghĩa là có duyên, không bằng chúng ta cùng vào trong chuyện trò nhân sinh một lát, nhân tiện Thúy Yên mời công tử chén trà.
--Vậy phiền ngươi rồi, ta cũng không có nơi nào để đi.
Tô Thúy Yên thầm thở phào nhẹ nhõm, tự mình dẫn hắn vào nội viện Bạch Liên Tông, sau đó tự tay đi pha trà cho hắn, bởi vì hạ nhân cùng đệ tử trên dưới sơn môn đều đã ngất xỉu nằm sóng soài trên đất.
Ngạo Tà nhắm ngụm trà, mỉm cười nói:
--Trà hảo hạng a.
Tô Thúy Yên mừng rỡ đáp:
--Công tử quá khen, lá trà do Bạch Liên bổn tông trồng còn chưa dám tự nhận là ngon.
Tuy nàng nói vậy, nhưng Bạch Liên trà là loại hàng hóa xuất khẩu bậc nhất của tông môn, được nhiều nơi đặt hàng với giá rất cao. Có điều, ở trước mặt Ngạo Tà, trà của nàng có ngon hơn nữa thì nàng cũng không dám khoe khoang.
Ngạo Tà nhìn Tô Thúy Yên, thản nhiên nói:
--Y sư nhìn tâm mạch của ngươi xong chẩn đoán thế nào?
Trái tim Tô Thúy Yên nhảy lên một cái. Tâm mạch của nàng là vấn đề mà ngay cả y sư của Dược Cốc cũng không thể nào nói rõ được. Từ rất lâu nàng đã vì triệu chứng kỳ lạ này quấy rối không thể thoải mái tu luyện.
Thúy Yên sợ thất lễ với Ngạo Tà, nhưng cùng lúc đó nàng cũng khao khát được khỏi bệnh.
--Thúy Yên còn nhờ công tử chỉ giáo cho.
Nàng đặt tay lên đùi, sau đó hướng Ngạo Tà cúi đầu.
Ngạo Tà đặt chén trà xuống, nói ra:
--Vấn đề không nằm ở thân thể ngươi, mà là công pháp ngươi tu luyện.
Tô Thúy Yên nghe thấy trong lòng chấn động. Công pháp nàng tu luyện xếp hàng bậc nhất Bạch Liên Tông, được bao nhiêu đời tông chủ không ngừng cải tiến truyền lại. Hiện tại lại bị Ngạo Tà nói công pháp này có vấn đề.
Ngạo Tà tiếp tục nói:
--Khúc mắc nằm ở chỗ ngươi tu luyện Băng hệ công pháp suốt hai mươi năm trong khi linh căn của ngươi lại là Thủy hệ. Cả hai tuy giống nhau về bản chất, nhưng thật ra lại là hai thuộc tính không đồng nhất.
--Nhưng, thời điểm ta tụ khí, rõ ràng là Băng hệ nguyên khí...
--Câu trả lời rất đơn giản, ngươi mang trong người Thủy, Phong song hệ.
Tô Thúy Yên thấy đầu óc mình choáng váng.
--Nhưng mỗi người chỉ có một linh căn...
--Không sai, nhưng cũng không đúng. Ngươi quả thật chỉ có một linh căn, nhưng linh căn này được chia làm hai nửa, mang theo hai thuộc tính khác nhau. Thời điểm ngươi đồng thời vận khí, hiệu ứng tương đương với Băng hệ được sinh ra. Có điều, Băng hệ linh căn chân chính sẽ phát ra Băng lực mạnh hơn rất nhiều.
Ngạo Tà nói xong, nâng hai tay lên biểu diễn. Một tay hắn tụ Phong khí, tay còn lại Thủy khí. Khi hắn gộp hai tay vào nhau, nguyên khí kết hợp sinh ra bụi tuyết bay trong không trung. Tô Thúy Yên trơ mắt ra nhìn hắn thi triển cùng lúc hai thuộc tính mà thấy như mình chỉ là một võ đồ yếu kém.
Nàng thành khẩn cầu xin:
--Tà công tử, vậy làm sao mới có thể khắc phục vấn đề? Nếu công tử có thể cứu giúp Thúy Yên, Bạch Liên Tông sẽ làm hết sức hậu tạ công tử.
Ngạo Tà bình thản đáp:
--Có hai cách, một là Thiên phẩm Thánh Tâm Đan, cần ba viên, mỗi năm lại uống một viên, sau ba năm sẽ hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa.
Trời đất như đổ sập trước mắt Tô Thúy Yên. Thiên phẩm đan dược a. Đây là thứ đồ vật chỉ tồn tại trong thần thoại, có khả năng hồi sinh người chết. Hơn nữa, cần đến ba viên!
Ngạo Tà giải thích:
--Vấn đề này đã phát sinh quá lâu, hiện tại tâm mạch của ngươi đã bị ép đến gần như kiệt quệ, nếu không phải Thánh Tâm Đan, bất cứ đan dược nào khác đều vô bổ.
Tô Thúy Yên run run hỏi:
--Vậy còn, cách thứ hai?
Ngạo Tà thở ra một hơi, không giấu diếm gì, đáp:
--Ta tự mình ra tay chữa lành, nhưng phương thức bình thường không có ý nghĩa gì.
Vẻ mặt Tô Thúy Yên sáng rực lên, đây chính là cọng cỏ cứu mạng nàng.
--Tà công tử, cho dù có đau đớn bao nhiêu Thúy Yên cũng chịu được!
--Đau đớn thì không có, nhưng mất mát thì có.
--Mất mát? Thúy Yên cần phải hy sinh thứ gì?
--Trong trắng của ngươi. Ta sở hữu công pháp song tu có thể trực tiếp hồi phục kinh mạch từ bên trong. Khi nói tới tâm mạch, những phương pháp chữa thương bình thường chỉ có hại nhiều hơn lợi.
Tô Thúy Yên đỏ mặt nhìn chằm chằm vào Ngạo Tà. Vấn đề nằm ở chỗ, hắn thật sự rất soái, rất tuấn tú, nàng nhìn nhiều như vậy lại bị hắn mê hoặc một chút. Tô Thúy Yên bừng tỉnh, né ánh mắt của hắn, sau đó lâm vào suy tư.
Một lúc sau, nàng đứng dậy.
--Tà công tử, trước hết ta sắp xếp nơi ở cho công tử, một khi ta suy nghĩ thấu đáo, xin phép lại tới làm phiền công tử.
--Ân, ta không có nơi nào để đi, sẽ không bỏ chạy.
Tô Thúy Yên dẫn hắn đến một ngọn sơn phong, trên đỉnh có một tòa đại viện nguy nga. Đây là nơi ở dành cho thượng khách bậc nhất của Bạch Liên Tông, hiện tại toàn bộ nơi này đều dành cho Ngạo Tà.
Suốt mấy ngày tiếp theo, Ngạo Tà không có làm gì khác, chỉ ngồi trên nóc đại viện nhắm mắt tĩnh tâm, hòa mình vào thiên nhiên. Còn Tô Thúy Yên thì đợi mọi người tỉnh lại mới triệu tập toàn bộ cao tầng Bạch Liên Tông lại tổ chức một cuộc họp bí mật dưới mật thất trong lòng núi.
Đến buổi tối ngày thứ tư, Ngạo Tà đang tĩnh lặng ngồi trong sân thì Tô Thúy Yên từ một ngọn sơn phong khác phi thân bay tới, uyển chuyển đáp xuống cách hắn không xa rồi từ từ đi bộ tới. Ngày thường nàng đã rất xinh đẹp, nhưng đêm nay nàng lại càng lộng lẫy hơn.
Mái tóc đen nhánh của nàng được gọn gàng búi lên, trên mặt nàng mang một ít trang điểm tôn thêm nét đẹp hoa nhường nguyệt thẹn. Nàng mặc một bộ y phục mỏng hở vai, lộ ra làn da trắng nõn nà như ngọc. Dáng người nàng hôm nay biểu lộ rõ nét uyển chuyển đầy nữ tính thông qua lớp vải bó sát.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là Tô Thúy Yên, một trong tứ đại mỹ nhân của Hoàng Vũ lục địa.
Ngạo Tà khẽ mở mắt ra, chậm rãi đưa tay chỉ về một phương hướng, lập tức, có ba cái bóng bị thổi bay sang ngọn sơn phong khác. Tô Thúy Yên kinh hãi, vội chạy tới van xin Ngạo Tà:
--Tà công tử, bọn họ không có ác ý, cầu mong công tử nhân từ!
Ngạo Tà nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp như tranh vẽ của Tô Thúy Yên, nhưng tay lại chỉ về một phương hướng khác, trầm giọng nói ra:
--Ba lão gia hỏa các ngươi cũng nên biết điều đi.
Từ trong không trung, có ba cái bóng vội vã bay đi.
Tô Thúy Yên sợ xanh cả mặt, những người vừa rồi bị đuổi đi đều là cấp bậc lão tổ, trên người có mang theo kỳ bảo thủ hộ. Vậy mà Ngạo Tà lại dễ dàng phát hiện ra bọn họ đang ở xa quan sát hành vi của hắn.
Nàng là bị ép buộc phải làm theo ý lão tổ, nên hiện tại nàng không biết phải cầu xin Ngạo Tà ra sao.
--Tà công tử, Thúy Yên nguyện suốt đời là tỳ thiếp cho công tử, chỉ cần công tử tha thứ cho Bạch Liên Tông.
--Ta chưa từng có ý định đi chà đạp sâu kiến. Ngươi muốn theo ta cũng được, mà không theo cũng được. Có điều, ngươi nguyện ý thì ta giúp ngươi chữa bệnh cũng không thành vấn đề.
Tô Thúy Yên mừng rỡ đáp:
--Tạ ơn công tử nhân từ.
--Chúng ta đi.
Ngạo Tà xoay người bước về phía đại viện. Tô Thúy Yên đồng thời theo hắn, gò má nàng hơi đỏ ửng.