|
Post by totallyfair on Jun 2, 2020 18:25:09 GMT -6
Tác Giả: hỗn ma Thể Loại: sắc hiệp, tu tiên, trọng sinh Tags: hiếp dâm, loạn luân, sắc nặng, người lớn, hậu cung, đoạt vợ Nội Dung Tà tu cao thủ Mộ Tà sau khi tại Địa Cầu đạt được cảnh giới Chí Tôn thì nhận ra vị diện héo mòn này căn bản không có Đế Lộ nên hắn trực tiếp bế tử quan, luyện ra một môn hồn thuật tự mình trọng sinh sang vị diện khác. Tại thế giới tu tiên xa lạ kia, hắn lợi dụng kỹ thuật tu luyện phát triển vượt trội của thế giới hiện đại mà quật khởi, một tay chèn ép vô số thiên tài yêu nghiệt, một tay khác lại khắp nơi thâu hương liệp diễm. Con đường của hắn là tà lộ, con đường không chừa bất cứ thủ đoạn nào để đạt được thứ mình muốn.
Truyện giải trí phi logic, khuyến cáo độc giả không nên suy nghĩ nhiều đau đầu.
Ta thích viết Sắc, nên truyện sẽ có nhiều yếu tố giường chiếu.
Cảnh giới: Cường Thể - Bạo Khí - Căn Nguyên - Nguyên Tinh - Nguyên Vương - Thiên Tôn - Thế Đế
Các phẩm cấp khác: Nhất Nguyên tới Cửu Nguyên. DS Chương
|
|
|
Post by totallyfair on Jun 2, 2020 19:15:53 GMT -6
Chương 001. Cao thủ trọng sinh Mộ Tà từ từ mở mắt, tâm trí hắn cũng bắt đầu tỉnh lại.
Lập tức, đập vào thức hải của hắn là một khối thông tin khổng lồ, khiến đầu hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Mộ Tà vẫn giữ vững bình tĩnh mà chống chịu cho đến cùng. Những năm tháng khổ luyện tại thế giới hiện đại kia không phải là để chơi, hắn đã từ lâu luyện ra một quả đạo tâm rắn chắc hơn thần thiết.
Sau khi cơn đau đầu dịu dần đi rồi biến mất, Mộ Tà thở phào tự nhủ:
- Từ nay ta cũng nên vứt bỏ cái tên Mộ Tà thôi. Thay vào đó, ta sẽ mang cái tên Mộ Vân Thiên này đem lên đỉnh phong, từ trên cao nhìn xuống nhân sinh. Tiểu tử, ngươi tuy bất hạnh phải chết trẻ, nhưng từ nay trở đi đã có ta đòi lại vinh quang cho ngươi!
Tiền chủ của bộ thân thể này trước đó không lâu đã vì bệnh tật mà qua đời, để lại thân xác trống rỗng cho Mộ Tà từ thế giới hiện đại trọng sinh đoạt xá. Đây chính là một loại cấm thuật mà hắn bỏ mạng luyện ra được, ngay cả thời điểm thi triển cấm thuật, linh hồn của hắn cũng suýt bị Thiên Đạo hủy hoại.
Nhưng một tia may mắn cuối cùng đã giúp hắn nguyên vẹn trọng sinh đến Thiên Nguyên đại lục, trở thành thiếu niên mười sáu tuổi tên Mộ Vân Thiên.
"Mộ Vân Thiên" ngồi dậy, xếp chân nhắm mắt bắt đầu nhập định nội thị thân thể.
- Vận khí đại bạo phát a!
Mộ Vân Thiên cố gắng kềm chế kích động lại. Sở dĩ hắn mừng rỡ như vậy cũng chính là vì căn bệnh hiểm nghèo đã lấy đi mạng sống của tiền chủ.
Sau khi hấp thu ký ức của tiền chủ, Mộ Vân Thiên biết được hắn từ lúc mới sinh ra trong cơ thể đã có một khối u rất kỳ lạ. Mộ gia bỏ ra rất nhiều tài nguyên để chữa trị cho hắn, nhưng mãi cho tới lúc hắn lớn lên, khối u vẫn không có dấu hiệu biến mất, ngược lại còn trở nên to lớn hơn.
Khối u này suốt mười năm cản trở việc tu luyện của hắn, mượn lúc hắn hấp thu thiên địa nguyên khí mà cắn nuốt hết chín phần, từ đó lại trở nên to lớn hơn. Cuối cùng, cơ thể hắn không thể chịu đựng nổi nữa mà bị khối u nuốt chửng toàn bộ sinh lực.
Nghe có vẻ như là một loại tử bệnh, nhưng đối với tu tiên y học từ thế giới hiện đại, thì đây là một loại cơ duyên. Những khối u trời sinh này chứa đựng một loại Tiên Thiên khí mà tu tiên giả rất thèm muốn. Chỉ cần bỏ một ít tiền của mời một vị tu tiên giả tới nhà, hắn sẽ vui vẻ hấp thu hết toàn bộ khối u cho người bệnh.
Trường hợp của Mộ Vân Thiên lại càng thuận lợi hơn cho hắn. Hắn chỉ việc ngồi một chỗ vận công, tự mình nuốt lấy Tiên Thiên khí trong khối u của chính mình. Hơn nữa, khối u này đã nở tới mức độ nguy hiểm đến tính mạng, vậy càng có nghĩa là bên trong chứa đựng Tiên Thiên khí số lượng cực lớn.
Mộ Vân Thiên kìm nén kích động, bắt đầu tĩnh tâm.
Sau khi đạt tới cảnh giới Chí Tôn tối thượng tại Địa Cầu, hắn đã tự mình tạo ra được một bộ công pháp thượng thừa, người luyện đại thành sẽ có được khả năng nắm giữ thiên địa nguyên khí trong lòng bàn tay, chỉ cần hắn muốn vận dụng Hỏa hệ, lập tức nguyên khí đó sẽ biến thành Hỏa hệ, hắn muốn Thủy hệ, nguyên khí tất sẽ mang thuộc tính Thủy.
Hắn gọi bộ công pháp này là Thiên Chuyển Tâm Pháp, cấu trúc cơ bản được chia làm ba giai đoạn: Nhân Chuyển, Địa Chuyển, và Thiên Chuyển.
Mộ Vân Thiên ngồi trên giường, pháp quyết đã có sẵn trong đầu, hắn bắt đầu vận công. Dần dần, khối u trong cơ thể hắn bắt đầu bị bào mòn, thay vào đó là từng dòng Tiên Thiên khí tinh thuần nhất được hắn cẩn thận lưu chuyển trong kinh mạch. Tiên Thiên khí nhờ vào hệ thống kinh mạch chằn chịt trong cơ thể mà thẩm thấu vào từng đoạn gân cốt, từng mảnh huyết nhục trong thân thể Mộ Vân Thiên.
Không biết trải qua bao nhiêu thời gian, bên ngoài Thái Dương bắt đầu rọi vào qua khe cửa sổ. Mộ Vân Thiên chợt bị ánh sáng chói lóa làm cho tỉnh lại. Hắn chăm chú luyện công tới mức rơi vào vong ngã, hoàn toàn mất đi ý thức về môi trường xung quanh mình. Đến lúc tỉnh lại thì thấy bên ngoài trời đã sáng.
Rột rột...
Mộ Vân Thiên chợt nghe thấy bụng đói cồn cào, chỉ có thể nở nụ cười khổ. Hắn quên mất thân thể này chỉ mới đạt tới mức độ Cường Thể tam phẩm (so với tiêu chuẩn tu tiên tại thế giới hiện đại thì không khác gì phàm nhân). Đành chịu, Mộ Vân Thiên quyết định nhanh chóng thay quần áo rồi rời khỏi tiểu viện, chạy vào nhà bếp.
Vừa đặt chân vào nhà bếp, Mộ Vân Thiên đụng mặt một lão nhân lưng còng, râu tóc bạc phơ. Lão nhân vừa nhìn thấy Mộ Vân Thiên hiên ngang bước vào, dáng người thẳng tắp như thiên trụ, thì hoảng sợ làm rơi vỡ nát cái dĩa.
- Thiếu, thiếu, tam thiếu gia! Ngài làm sao lại đi ra ngoài a!
Mộ Vân Thiên từ ký ức của tiền chủ nhận ra lão nhân này.
- Tô lão, ta đói sắp chết nên mới tới đây.
- Tam thiếu gia ngài chỉ cần ra lệnh sẽ có hạ nhân đem tới a! Ngài tự mình đi ra ngoài, nếu gia chủ đại nhân thấy được sẽ lấy mạng già của ta a!
Tô lão là một trong những quản sự cấp thấp của Mộ gia, lâu nay lão vẫn là người duy nhất nắm giữ trách nhiệm chăm sóc Mộ Vân Thiên. Bản thân Mộ Vân Thiên vốn sở hữu thiên phú tu luyện rất có tiềm năng, nhưng hắn lại mắc phải bệnh nan y, dẫn tới rơi vào cảnh mắc kẹt giữa hòn đá và vách núi. Gia tộc rất muốn níu giữ lấy một tài năng xuất chúng, nhưng đồng thời cũng không muốn chịu nỗi nhục có một cái tam thiếu gia mắc bệnh không thể tu luyện.
Đến cùng thì hắn bị đối xử lạnh nhạt. Tuy ngoài mặt không có ai đối địch với hắn, nhưng thật ra cũng không có mấy ai thật sự quan tâm tới hắn, ngoại trừ một số người như Tô lão hay gia gia hắn (đương nhiệm gia chủ đại nhân).
- Ngươi không cần lo, hôm nay ta khỏe nhiều rồi, mau đem thức ăn ra đây.
- Tuân, tuân lệnh thiếu gia...
Tô lão vội vã phân phó hạ nhân đi chuẩn bị thêm thức ăn cho Mộ Vân Thiên.
Mấy đĩa rau thịt vừa mang lên đã bị Mộ Vân Thiên ngoạm sạch sẽ. Cách hắn ăn cũng không có chút phong phạm danh gia công tử nào, khiến cho Tô lão âm thầm nín cười. Tô lão xem hắn như cháu, thấy hắn ăn uống khỏe mạnh như vậy, lão cũng vui. Tuy nhiên, nghĩ tới trọng bệnh của hắn, Tô lão lại rầu rĩ.
- Đồ ăn ngon lắm. Ta đi luyện võ đây.
Cả hai người Mộ Tà lần Mộ Vân Thiên đều không phải thể loại kén ăn. Cả hai lớn lên trong gian khó, chỉ cần có đồ ăn no bụng là đã vui mừng rồi, cho nên hiện tại cũng vậy, đồ ăn ở bộ phận thấp kém của Mộ gia này hoàn toàn không khác gì những thứ dành cho dân đen, nhưng Mộ Vân Thiên ăn vào vẫn thấy rất ngon miệng.
- A a, không được, không được!
Tô lão vội vã chạy tới chặn trước cửa.
- Hôm nay ta thấy khỏe trong người, muốn đi luyện võ, làm sao lại không được?
- Tam thiếu gia, ngài tội nghiệp cho mạng già của lão hủ a...
Mộ Vân Thiên liếc nhìn Tô lão một chút, sau đó nở nụ cười chứa đầy thâm ý.
- Ha ha, ta tin tưởng Lạc Vân Thành này không có ai dễ dàng ức hiếp được ngươi.
Vừa nói dứt câu, toàn thân Mộ Vân Thiên tỏa ra khí tức Cường Thể tam phẩm chân chính, khác xa với trạng thái yếu nhược trước kia của hắn. Chân hắn khẽ nhấc, thân thể nhảy vụt qua nóc nhà rồi chạy đi mất.
Tô lão trợn mắt kinh hãi nhìn theo bóng lưng Mộ Vân Thiên. Đôi mắt già nua của lão liên tục có các loại cảm xúc chớp động. Vẻ mặt của lão chợt trở nên cực kỳ thâm thúy, còn pha lẫn chút kinh sợ. Cái bộ pháp mà tam thiếu gia nhà hắn mới thi triển, hoàn toàn không phải là phàm phẩm. Loại chuyển động xuất quỷ nhập thần, trong nháy mắt đã bay đi xa kia, chỉ có thể là một trong các môn thân pháp Thiên phẩm trong truyền thuyết.
Bên cạnh đó, tam thiếu gia xem chừng đã nhìn thấu thực lực của lão, càng khiến cho lão dâng lên cảm giác thận trọng. Tô lão hít một hơi thật sâu, lưng còng dần dần trở nên thẳng tắp. Bóng dáng Tô lão chợt lóe đã biến mất, lão đã đi đâu thì chỉ có trời mới biết.
|
|
|
Post by totallyfair on Jun 2, 2020 19:18:03 GMT -6
Chương 002. Mộ gia đại võ trường Mộ Vân Thiên từ trên nóc một tòa đại viện cổ kính nhảy xuống. Trước mặt hắn là đại môn gắn bảng hiệu "Mộ Gia Đại Võ Trường." Đây là nơi hầu hết đệ tử Mộ gia đến luyện võ, chỉ ngoại trừ một số đệ tử nòng cốt nhất được trưởng lão tự tay mang đi nơi khác chỉ dạy.
Mộ Vân Thiên chọn Đại Võ Trường là bởi vì trong trí nhớ của hắn, nơi đây được xây dựng bởi tổ tiên Mộ gia bằng một loại nguyên thạch cực kỳ kiên cố, chỉ cần không phải cường giả Nguyên Tinh cảnh tự tay đánh vỡ, bình thường sẽ không bị thiệt hại. Hơn nữa, ở đây có nhiều đệ tử cùng trang lứa với Mộ Vân Thiên, là một chỗ tốt để hắn lấy người khác làm đá mài rèn luyện bản thân.
Lại nói tới ký ức của tiền thân chủ. Tiểu tử kia vì nỗ lực thay đổi vận mệnh mà cực kỳ chăm chỉ tìm hiểu học hỏi. Trong ký ức của hắn chứa đựng lượng lớn kiến thức về thế giới, về lịch sử, về võ học,... Nhờ đó mà Mộ Vân Thiên hiện tại chỉ mới trọng sinh không bao lâu mà đã biết rất nhiều về thế giới này.
Mộ Vân Thiên sải bước tiến vào Đại Võ Trường. Thời điểm hắn bước vào giữa sân, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người hắn. Đám đệ tử ở đó mười phần kinh ngạc đưa nhãn cầu nhìn hắn chằm chằm.
- Vân Thiên, đây là nơi luyện võ nguy hiểm, ngươi định tới quấy rối hay sao?
Một thiếu niên bước ra, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ cực kỳ đạo mạo. Tuy nhiên, thiếu niên này vẫn chỉ là một tên nhóc chưa tới hai mươi tuổi, Mộ Vân Thiên vừa liếc đã nhìn ra hắn làm bộ làm tịch. Mộ Vân Thiên đối chiếu với ký ức cũ một chút, biết được tên này chính là một vị ca ca cùng cha khác mẹ với hắn, tên là Mộ Viên. Trong nhóm người không vừa ý sự tồn tại của Mộ Vân Thiên, hắn chính là một trong những kẻ biểu lộ rõ nhất.
- Võ trường là để luyện võ, chứ không lẽ để vào giả bộ làm hiền nhân sao?
Mộ Viên lạnh lùng nhìn Mộ Vân Thiên không nói, hắn cũng không có phản ứng gì với câu khích tướng của Mộ Vân Thiên. Tất nhiên, Mộ Vân Thiên cũng chưa từng hy vọng hắn sẽ phản ứng vì mấy câu nói rẻ tiền.
- Ngươi mau trở về đi, đừng cản trở các huynh đệ tỷ muội tu luyện.
- Nếu lúc nãy không có kẻ nào đó mở miệng khơi chuyện nói nhảm, có lẽ các huynh đệ tỷ muội đã không bị cản trở lâu như vậy rồi. Ngươi nói xem kẻ đó có nên tự xách mông đi về không đây?
Đám đệ tử đứng ngoài xem trò vui khẽ ồ lên một tiếng. Không ngờ, hôm nay phế tài của Mộ gia lại dám lên tiếng chống đối một trong những hạt giống sáng giá nhất thế hệ trẻ của gia tộc. Tuy Mộ Viên không thể đem ra so sánh được với Mộ gia đại thiếu Mộ Hành Vân, nhưng bản thân hắn mới mười bảy tuổi đã đạt tới cảnh giới Cường Thể thất phẩm, có thể xem như là một trong những thiên tài hiếm gặp.
- Hừ.
Mộ Viên không nhiều lời, trên mặt treo vẻ khinh thường, bàn tay đưa ra định đẩy ngã Mộ Vân Thiên.
Tuy nhiên, Mộ Vân Thiên hiện tại đã không còn là trái hồng mềm để cho ai muốn bóp thì bóp. Hắn khẽ thi triển chút bộ pháp, dễ dàng né một chiêu của Mộ Viên, một cái tát trong chớp mắt vỗ tới trước mặt Mộ Viên. Lông mày Mộ Viên khẽ giật, hắn nhanh nhẹn nghiêng đầu né được một bạt tai của Mộ Vân Thiên.
- Một cái phế tài như ngươi có mọc tám lá gan thì cũng vô nghĩa.
Mộ Viên trầm giọng nói ra, nghiêm túc một quyền đánh thẳng tới, khí tức Cường Thể thất phẩm nghi ngút tỏa ra, chiêu thức trong chớp mắt đã gần như đánh trúng vào ngực Mộ Vân Thiên.
- Quyền pháp cơ bản nhất cũng không nắm được. Phế vật.
Mộ Vân Thiên hừ lạnh, phun ra một nụ cười khinh bỉ, dễ dàng né nắm đấm của Mộ Viên, rồi lập tức tung một cước nhanh như đại phong về phía hạ bộ của Mộ Viên. Tại thời điểm này, toàn trường ai cũng cảm nhận được khí tức Cường Thể tam phẩm đặc quện đang từ trên người Mộ Vân Thiên bùng phát ra. Thứ nguyên lực này chỉ có những người tu luyện hoàn hảo tới mức đáng sợ mới có thể ngưng tụ được. Những tiểu thiên tài trong gia tộc tuy giỏi giang nhưng còn chưa đủ kinh nghiệm ngưng đọng nguyên khi tới trình độ này được.
Đem ra so sánh với loại nguyên lực mỏng manh kém cỏi trước kia của Mộ Vân Thiên, ai nấy đều phải dụi mắt bảy lần trước khi nhìn mới dám tin rằng mình không phải đang nằm mơ giữa ban ngày.
- Ngươi!
Mộ Viên vội vã đá một cước vào bàn chân Mộ Vân Thiên, vừa kịp thời hủy đi chiêu thức hung hiểm của hắn. Mộ Viên tốt xấu gì cũng là một Cường Thể thất phẩm, chênh lệch là vô cùng lớn, cho dù các trưởng lão trông coi võ trường chỉ đứng im không thèm động thì hắn cũng sẽ không bị Mộ Vân Thiên đánh bị thương được.
Trên thực tế, các trưởng lão trông coi võ trường chính là không thèm động. Bọn hắn biết rõ trình độ Mộ Viên ra sao, cho dù chiến lực của Mộ Vân Thiên có bất ngờ cách mấy thì cũng chỉ là một Cường Thể tam phẩm mà thôi. Tuy nhiên, việc Mộ Vân Thiên ngưng tụ ra sức ép nguyên lực đậm đặc như vậy chắc chắn sẽ xuất hiện trong báo cáo về cho gia chủ của các trưởng lão.
Mộ Vân Thiên lảo đảo lui về mấy bước, cảm thấy khối u trong cơ thể bắt đầu có dấu hiệu phát tác. Nhưng hiện tại hắn không thể lui bước được nữa, đây là cơ hội để hắn ma luyện làm quen với thân thể này.
Mộ Vân Thiên hít thở một hơi thật sâu, Thiên Chuyển Tâm Pháp bắt đầu quay cuồng vận chuyển. Nhờ công pháp này mà khối u cũng bị hạn chế tối đa, không thể càn rỡ. Bên cạnh đó, Mộ Vân Thiên cũng dựa vào giai đoạn Nhân Chuyển của công pháp để liên tục cắn nuốt thiên địa nguyên khí, trực tiếp đem bổ sung vào da thịt cơ bắp. Chỉ trong mấy cái nháy mắt, toàn thân Mộ Vân Thiên đã nạp đầy nguyên lực. Chiến lực của hắn cũng đồng thời tăng vọt cho xứng đáng với cái tên cảnh giới Cường Thể.
Phương thức chiến đấu này tương đối khác biệt so với lúc hắn tu tiên tại Địa Cầu. Tuy nhiên, nhờ vào kiến thức uyên bác trong ký ức của tiền thân chủ mà Mộ Vân Thiên đã cải tạo được một phần của Thiên Chuyển Tâm Pháp sao cho thích hợp với hệ thống tu luyện của thế giới này. Ở giai đoạn Nhân Chuyển, công pháp này chỉ có thể trực tiếp biến thiên địa nguyên khí thành cường lực. Nếu muốn vận dụng Ngũ Hành, hắn trước hết cần phải đạt tới giai đoạn Địa Chuyển.
Mộ Viên cũng không phải tam lưu võ giả một đồng một nắm, hắn lập tức nhận thức được nguy cơ trong trạng thái hiện tại của Mộ Vân Thiên. Ngay cả bản thân hắn cũng không tự tin là mình có thể thật sự vận dụng thiên địa nguyên khí đi cường thể vừa nhanh lại vừa hiệu quả như Mộ Vân Thiên được.
Bình thường, võ giả muốn cường thể trước hết cần phải làm ra chuẩn bị nạp đầy nguyên khí vào cơ thể, sau đó trong tình huống chiến đấu mới bắt đầu thôi động nội khí đó tiến vào da thịt cơ bắp. Còn Mộ Vân Thiên thì chỉ trực tiếp cắn nuốt thiên địa nguyên khí mà cường thể, hiệu quả đạt được cao hơn rất nhiều.
Mộ Vân Thiên khẽ thở ra một hơi, thời điểm hắn hít vào, hắn liền xuất hiện trước mặt Mộ Viên.
Mộ Viên tuy bắt kịp chuyển động của Mộ Vân Thiên, nhưng cũng có phần giật mình. Hắn vung tay đánh thẳng tới, đơn giản vì Mộ Vân Thiên chậm hơn hắn, hắn có ngu mới đi phòng thủ đỡ đòn, như vậy lại hao phí thời gian và công sức.
Tuy nhiên, Mộ Vân Thiên làm sao không biết Mộ Viên đang nghĩ gì. Hắn đã sắp xếp tình huống kỹ lưỡng, một khi Mộ Viên hành động đúng như suy nghĩ của hắn, Mộ Vân Thiên liền cưỡi bộ pháp ảo diệu mà vòng ra phía sau Mộ Viên, tung một cước thẳng vào sau gáy hắn.
Rầm, một tiếng...
Mộ Viên bị đá ngã ra đất. Tuy nhiên, hắn cũng phản ứng kịp, nên không tới nỗi dùng mặt bắt ếch, mà chỉ ngã vai lên mặt đất. Có điều, lúc nãy hắn hoàn toàn không nắm bắt được thứ bộ pháp mà Mộ Vân Thiên thi triển. Một giây trước, hắn thấy Mộ Vân Thiên bước sang phải, nhưng một giây sau, Mộ Vân Thiên đã tung một cước vào gáy hắn.
Mộ Viên vội vã bò dậy, trong mắt hắn lộ ra vẻ không thể tin được. Vừa rồi hắn cũng không có lơ là khinh địch, nhưng thật sự là hắn hoàn toàn không thấy được Mộ Vân Thiên làm sao xuất hiện sau lưng hắn trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Mộ Viên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mộ Vân Thiên. Sát ý của hắn bắt đầu nổi lên.
- Hai tiểu tử các ngươi nên ngừng lại ở đó đi.
Đúng lúc này một giọng nói trầm nặng như sắt đá vang lên, khiến cho toàn trường giật nảy mình. Một vị trưởng lão tóc bạc nhẹ nhàng xuất hiện giữa võ trường.
Cường giả Căn Nguyên cảnh, hơn nữa còn là bát phẩm!
Chạm đến ngưỡng trình độ chênh lệch kinh khủng này, cho dù Mộ Vân Thiên có nhiều mánh khóe hơn nữa thì cũng vô nghĩa. Hắn tự biết tiến lúc nào thì nên lùi bước, tránh cho cái mạng nhỏ của mình mới vừa đoạt lại được đã bị hủy ở trong tay mình. Đành chịu, Mộ Vân Thiên cúi đầu lễ phép chào trưởng lão rồi cáo lui.
Vị trưởng lão kia nghiêm mặt gật đầu, không cản Mộ Vân Thiên rời đi, sau đó quay sang nhìn Mộ Viên. Tất nhiên, Mộ Viên cho dù được mang danh hiệu nhị thiếu gia chính thức của gia tộc, nhưng đem ra so với một trưởng lão thì hắn còn chưa là cái rắm gì, đương nhiên là không dám cãi lời, chỉ đành cúi đầu lùi bước.
Đây chính là ngũ trưởng lão, ở trong gia tộc nổi tiếng nghiêm minh công chính, không ưu tiên bất kỳ ai trong đối đãi. Hắn tuy không thể nào nhúng tay vào những chuyện như tình cảnh của Mộ Vân Thiên, nhưng nếu chuyện xảy ra trước mặt hắn, hắn chắc chắn sẽ can thiệp làm rõ công lý.
Mộ Vân Thiên đảo mắt nhìn một lượt quanh võ trường, không thấy ai khác xứng đáng để mình gây sự đánh nhau luyện võ nên im lặng rời đi. Lúc nãy hắn đã sắp sửa tạo ra được tình huống mà mình mong muốn, đó là đưa bản thân vào hiểm cảnh bị Mộ Viên truy sát, từ đó thúc đẩy giới hạn cơ thể đến tận cùng. Tuy nhiên, ở võ trường có rất nhiều trưởng lão trông coi, hôm nay lại có ngũ trưởng lão tọa trấn, nên trận đánh còn chưa thật sự bắt đầu đã bị dập tắt.
Mộ Vân Thiên tặc lưỡi tiếc nuối. Nếu lúc nãy xảy ra tình huống bị Mộ Viên truy sát, hắn chỉ cần giữ bình tĩnh không tỏa ra sát khí, chăm chú rèn luyện võ kỹ, vậy liền một mũi tên giết hai con nhạn, đưa Mộ Viên vào cảnh bị gia tộc khiển trách. Cuối cùng hắn lại bị ngũ trưởng lão nghiêm minh cản trở, chỉ có thể tự nhủ thời khắc của mình còn chưa tới.
Trở lại biệt viện, Mộ Vân Thiên không thấy Tô lão đâu nên ở trong sân sau chăm chú tập luyện võ kỹ. Đám hạ nhân tuy sợ bị khiển trách vì sao không cản thiếu gia, nhưng nhìn thấy từng đợt kình khí bay lượn vù vù trong sân thì lại càng không dám tới gần. Ngươi đùa a, lão tử còn chưa muốn bị thiếu gia lỡ tay đập chết như con ruồi! Có điều tam thiếu gia xưa nay yếu nhược lại có thể mạnh mẽ đánh ra võ kỹ như vậy sao?
Rất nhanh, những lời đồn thổi bắt đầu tràn lan khắp Mộ gia...
|
|
|
Post by totallyfair on Jun 2, 2020 23:14:30 GMT -6
Chương 003. Cường thể tứ phẩm Buổi chiều, Mộ Vân Thiên luyện võ xong đang ở trong nhà bếp ngấu nghiến mấy đĩa rau thịt thì Tô lão từ bên ngoài bước vào. Lão không nói gì dài dòng, chỉ kéo ghế ngồi xuống trước mặt Mộ Vân Thiên rồi hỏi:
--Tiểu tổ tông, ngươi đã giả ngu được bao lâu rồi?
Mộ Vân Thiên bật cười:
--Ta sao phải cần giả ngu a?
Giọng điệu của Tô lão hoàn toàn khác với lúc trước, nhưng Mộ Vân Thiên cũng không cảm thấy có gì khác thường. Tiền thân chủ có thể không đủ nhãn lực để nhận biết, nhưng hắn vừa lúc nhìn thấy Tô lão lần đầu đã biết thực lực của lão cao cường đến mức nào. Lý do duy nhất lão ở lại chốn Mộ gia nhỏ bé này ẩn nhẫn chỉ có thể la vì ân nghĩa hoặc một loại giao ước nào đó.
--Khả năng đoạt thiên địa nguyên khí của ngươi rõ ràng là đang hoàn toàn lấn áp khối u trong cơ thể ngươi. Một tiểu tử từ nhỏ đã bệnh tật như ngươi đột nhiên có loại thực lực này, ngươi nói làm sao ta tin tưởng?
Mộ Vân Thiên ngừng đũa, làm ra bộ mặt nghiêm trọng nhìn chung quanh rồi nói ra:
--Tô lão, ngươi không cần lo sợ ta rơi vào ma đạo. Tuy nhiên, nếu ta nói ra căn nguyên mọi chuyện, ta chỉ sợ cả hai người chúng ta đều bị "hắn" đem ra giết chết không kịp chớp mắt.
Mắt Tô lão lóe lên. Lão là người trong giang hồ lâu năm, nghe phải loại thông tin này liền có nhiều suy đoán. Lão cũng hiểu được cường giả rất ghét bị lộ tẩy. Giả sử nếu như có một vị đại năng nào đó cứu giúp Mộ Vân Thiên, nhưng lại không muốn danh tính mình bại lộ, vậy lão phải thật sự cẩn trọng.
--Được, ta hiểu. Nhưng ngươi phải cho ta biết cái giả phải trả là gì?
Tô lão hiểu rõ chữa bệnh nan y như vậy đòi hỏi một cái trao đổi rất lớn.
Mộ Vân Thiên thần thần bí bí đáp:
--"Hắn" muốn ta nhanh cường đại sau đó đi cứu một người.
--Người đó là ai?
--Tô lão, ta mới bắt đầu khỏi bệnh, còn chưa muốn chết a...
Có điều, cái kẻ "hắn" kia lại chính là bản thân hắn, Chí Tôn Mộ Tà trong quá khứ.
--Được rồi, ta không đào bới nữa. Nhưng ngươi cũng nên cẩn trọng, lão gia hỏa Mộ Thiên Nhai nếu thấy ngươi xảy ra chuyện gì chắc chắn sẽ lại mắng ta.
Tô lão tuy không thể hiện ra, nhưng một phần cũng là vì bản thân lão lo lắng cho Mộ Vân Thiên. Năm đó mạng của lão cũng là do mẫu thân hắn cứu, về sau khi biết được nhi tử của nàng bị đối xử lạnh nhạt, lão không khỏi nhớ lại gia tộc của chính mình trong quá khứ, vì vậy mà lão chăm sóc cho Mộ Vân Thiên như cháu ruột của mình.
--Tô lão ngươi cứ yên tâm, biết tự lượng sức mình.
--Đại Võ Hội sắp tới, ngươi nếu khỏe lại thì cũng nên tham gia đi.
--Lạc Vân Thành Đại Võ Hội?
--Không sai. Nếu ngươi đạt được thứ hạng cao, vị trí trong gia tộc của ngươi sẽ tự khắc thay đổi.
--Ta cũng không định mãi chôn chân ở Mộ gia a.
Tô lão nhướng mày, phất tay:
--Vậy tùy ngươi. Chỉ có điều...
--Có điều?
--Nếu ngươi đạt được thứ hạng tốt, cơ hội được gia tộc đưa vào Cửu Vân Phái sẽ tăng cao.
Mộ Vân Thiên lật tìm trong ký ức cũ, biết được Cửu Vân Phái là một loại thế lực khổng lồ tại vùng đất phía Tây lục địa này. Dưới trướng của Cửu Vân Phái là vô số thành trấn lớn nhỏ, hằng năm đều có rất nhiều đệ tử danh gia vọng tộc kéo nhau tiến vào, ai nấy đều mong muốn dùng tài năng của mình tiến vào Nội Môn.
--Môn phái nha, nghe đồn là loại tổ chức có rất nhiều tài nguyên tu luyện?
--Không sai. Ở trong đó có vô số võ kỹ, đan dược kỳ lạ.
--Ha ha, vậy mà xem ra Tô lão ngươi hoàn toàn không có hứng thú. Nếu ngươi thật sự muốn, thực lực của ngươi có thể dễ dàng chiếm đóng một vị trí trưởng lão trong Cửu Vân Phái, ta nói sai sao?
Tô lão bật cười:
--Tiểu tổ tông ngươi nói không sai, tầm mắt của ta không đặt ở môn phái nhỏ lẻ.
--Ồ, nếu vậy, không lẽ ngươi có hứng thú với Tông Quốc?
Mộ Vân Thiên từ trong ký ức cũ học được, tông quốc là những tông môn khổng lồ tới mức độ có thể quản hạt nhiều môn phái khác, theo thời gian hình thành một chế độ hoàng triều, lấy tông chủ làm hoàng đế.
--Đợi ngày tiểu tử ngươi khỏe mạnh, ta đi thử sức mình tại Lạc Dương Tông Quốc, ha ha ha.
Tô lão biết Mộ Vân Thiên trước đó nghiên cứu đọc rất nhiều điển tịch, nên việc hắn biết tới sự tồn tại của Tông Quốc cũng không có gì lạ lùng. Trong khi đó, do thế giới này không có nhiều phương thức liên lạc đường dài, chỉ có những thế lực to lớn mới biết được ngoài kia có gì, còn dân thường tại Lạc Vân Thành chỉ biết thế giới bên trong thành và xung quanh vùng lân cận.
--Ngươi không cần bận tâm, chỉ cần ta đạt được danh ngạch tiến vào môn phái kia, ngươi liền không cần phải trông coi ta nữa, xem như món nợ với mẫu thân đã qua đời của ta cũng được thanh toán.
Mắt Tô lão lóe lên:
--Có người muốn ám toán ngươi tại gia tộc?
Mộ Vân Thiên cười thâm thúy đáp:
--Phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh a...
Tô lão cảm thấy tiểu tử này đã thật sự thay đổi rất nhiều, nhưng hắn trở nên mạnh mẽ hơn như vậy cũng làm lão yên tâm. Gia gia hắn thân là người dẫn dắt gia tộc cũng không thể vì cảm xúc cá nhân mà che chở hắn mãi được, như vậy sẽ làm lay động lòng tin của tộc nhân vào uy nghiêm của Mộ Thiên Nhai.
--Nếu ngươi đã quyết định tham gia Đại Võ Hội, vậy ta cũng đi làm mấy cái chuẩn bị.
Mộ Vân Thiên gật đầu tiếp tục ăn cơm, không nói gì thêm.
Buổi tối, hắn rảnh rỗi không làm gì nên quyết định dùng hết thời gian vào việc tu luyện.
Khối u trong cơ thể hắn dường như cảm nhận được mình sắp bị ép vào tuyệt lộ, nên cũng sinh ra phản kháng cực kỳ gay gắt. Ngay cả Thiên Chuyển Tâm Pháp cũng phải mạnh mẽ giày vò mới có thể từ từ cắn nuốt được Tiên Thiên khí bên trong khối u.
Mộ Vân Thiên nhẫn nhịn đau đớn, đem nguyên khí tinh thuần được luyện hóa từ Tiên Thiên khí đi cường hóa từng ngõ ngách bên trong thể nội.
Một khi cơ thể hắn đạt đến mức bão hòa, xương cốt, cơ thịt trong người hắn bắt đầu tiến vào giai đoạn đột phá bình cảnh. Toàn thân Mộ Vân Thiên cảm thấy như đang bị kéo tung ra từ mọi phía. Từ đầu tới chân hắn ướt đẫm mồ hôi, mọi thứ trên đời đối với hắn hoàn toàn không còn quan trọng nữa.
Phù, một tiếng kéo dài...
Trọc khí từ trên người Mộ Vân Thiên tỏa ra nghi ngút. Hắn mở mắt nhìn kỹ lại bản thân thì thấy mình đã cao thêm một ít, cơ bắp toàn thân cũng bắt đầu nổi cộm hơn một ít. Ách, ngay cả kỳ vật trong đũng quần kia cũng có sự phát triển.
--Thì ra đây chính là đột phá!
Mộ Vân Thiên vui mừng nhận ra hắn đã đạt tới Cường Thể tứ phẩm chân chính. Hơn nữa, hắn còn đột phá trong trạng thái bão hòa chân chính, nhờ đó bước vào cảnh giới tứ phẩm một cách toàn vẹn nhất. Cảm giác đột phá ở Địa Cầu mà hắn trải qua vô số lần kia hoàn toàn không thể so sánh với ở đây.
Vì sao? Rất đơn giản, vì vị diện Địa Cầu không tồn tại Đế Lộ chân chính, tu tiên giả có muốn thành tựu đỉnh phong thì cũng không có cách nào đạt tới được. Vị diện này thì hoàn toàn khác, võ đạo ở đây thịnh thế hơn rất nhiều, vì vậy mà Đế Lộ cũng được mở ra cho bất kỳ ai đủ thực lực bước lên.
Mộ Vân Thiên mệt mỏi đi tắm rửa sau đó ngủ liền một giấc tới tận sáng.
|
|
|
Post by 111 on Mar 13, 2022 10:28:10 GMT -6
Tác Giả: hỗn ma Thể Loại: sắc hiệp, tu tiên, trọng sinh Tags: hiếp dâm, loạn luân, sắc nặng, người lớn, hậu cung, đoạt vợ Nội Dung Tà tu cao thủ Mộ Tà sau khi tại Địa Cầu đạt được cảnh giới Chí Tôn thì nhận ra vị diện héo mòn này căn bản không có Đế Lộ nên hắn trực tiếp bế tử quan, luyện ra một môn hồn thuật tự mình trọng sinh sang vị diện khác. Tại thế giới tu tiên xa lạ kia, hắn lợi dụng kỹ thuật tu luyện phát triển vượt trội của thế giới hiện đại mà quật khởi, một tay chèn ép vô số thiên tài yêu nghiệt, một tay khác lại khắp nơi thâu hương liệp diễm. Con đường của hắn là tà lộ, con đường không chừa bất cứ thủ đoạn nào để đạt được thứ mình muốn.
Truyện giải trí phi logic, khuyến cáo độc giả không nên suy nghĩ nhiều đau đầu.
Ta thích viết Sắc, nên truyện sẽ có nhiều yếu tố giường chiếu.
Cảnh giới: Cường Thể - Bạo Khí - Căn Nguyên - Nguyên Tinh - Nguyên Vương - Thiên Tôn - Thế Đế
Các phẩm cấp khác: Nhất Nguyên tới Cửu Nguyên. DS Chương
|
|
|
Post by Hardfuck69 on Dec 22, 2022 16:03:23 GMT -6
Tác Giả: hỗn ma Thể Loại: sắc hiệp, tu tiên, trọng sinh Tags: hiếp dâm, loạn luân, sắc nặng, người lớn, hậu cung, đoạt vợ Nội Dung Tà tu cao thủ Mộ Tà sau khi tại Địa Cầu đạt được cảnh giới Chí Tôn thì nhận ra vị diện héo mòn này căn bản không có Đế Lộ nên hắn trực tiếp bế tử quan, luyện ra một môn hồn thuật tự mình trọng sinh sang vị diện khác. Tại thế giới tu tiên xa lạ kia, hắn lợi dụng kỹ thuật tu luyện phát triển vượt trội của thế giới hiện đại mà quật khởi, một tay chèn ép vô số thiên tài yêu nghiệt, một tay khác lại khắp nơi thâu hương liệp diễm. Con đường của hắn là tà lộ, con đường không chừa bất cứ thủ đoạn nào để đạt được thứ mình muốn.
Truyện giải trí phi logic, khuyến cáo độc giả không nên suy nghĩ nhiều đau đầu.
Ta thích viết Sắc, nên truyện sẽ có nhiều yếu tố giường chiếu.
Cảnh giới: Cường Thể - Bạo Khí - Căn Nguyên - Nguyên Tinh - Nguyên Vương - Thiên Tôn - Thế Đế
Các phẩm cấp khác: Nhất Nguyên tới Cửu Nguyên. DS Chương
|
|